Vân Vân, 30 tuổi, là người thị thành Kinh Châu, tỉnh Hồ Bắc. Năm 2012, cô đến Vũ Hán mở một cửa hàng làm móng. Thanh Thanh, 25 tuổi, là thợ phụ của quán từ tháng 4 năm ngoái.
Khi Covid-19 bùng phát tại Vũ Hán, Vân Vân dự định lái xe về nhà vào sáng sớm ngày 28 Tết (22/1). Tuy nhiên thông báo về loại virus mới truyền từ người sang người khiến cô bất an. Nghĩ đến ba má ở quê nhà, lo lắng việc có thể mang lại rủi ro cho người thân, cô chủ quán quyết định ở lại.
Ngày Vũ Hán đóng cửa (23/1), căn nhà thuê ở Vũ Hán rỗng tuếch thức ăn, Vân Vân hoảng loạn lên mạng mua hàng. Ngay từ ngày thị thành bị phong tỏa, giá thực phẩm tăng như phi mã. Cô đã phải chi 78 tệ (250.000 đồng) để mua nửa kg sườn heo và giá rau thì "đắt chưa từng thấy".
Giống như đồng nghiệp, vì sự an toàn của gia đình, Thanh Thanh cũng quyết định ở lại, không về quê ăn Tết. Đêm trước khi lệnh phong tỏa có hiệu lực, nhiều bạn bè của cô đã rời khỏi thành thị. Một số người sáng hôm sau có vé tàu nhưng không thể rời Vũ Hán. "Sự lo âu, hoảng loạn bao trùm khắp nơi", Thanh Thanh hồi tưởng.
|
Thanh Thanh trong một lần ra ngoài để lấy rau xanh các tổ chức từ thiện tương trợ. Ảnh:
chinanews.
|
Nhận được lời đề nghị của Vân Vân, Thanh Thanh đã dọn đến nhà của đồng nghiệp, sống với nhau để cùng san sớt khó khăn thời dịch bệnh. Tại thời điểm này, cuộc sống không phân biệt đêm ngày, những ngày chỉ ăn và ngủ của cả hai chính thức bắt đầu.
Đầu tháng 2, Thanh Thanh bị cảm lạnh và ho. Ngay từ khi xuất hiện triệu chứng, cô điên cuồng lên mạng tìm hiểu về Covid-19. Những ngày sau đó, môi của Thanh Thanh khô dần, ý nghĩ về việc nhiễm bệnh khiến cô cả ngày không thể chợp mắt.
"thông báo về những trường hợp tử vong liên tục tại Vũ Hán khiến tôi hoảng loạn. Tôi đã gọi điện khắp nơi để độ giường bệnh nhưng chẳng nơi nào hấp thu một bệnh nhân chưa có triệu chứng rõ ràng", Thanh Thanh chia sẻ. Mỗi ngày thay vì đánh răng 2 lần, cô gái 25 tuổi cầm bàn chải đứng trong nhà vệ sinh nhiều giờ. "Tôi ghét virus", cô vừa đánh răng vừa khóc với người bạn cùng phòng.
Sau vài ngày, bệnh tình của Thanh Thanh phục hồi dần. Điều đổi thay lớn nhất sau khi khỏi ốm là lề thói gọi điện về nhà. Thay vì dăm bữa nửa tháng thì nay việc hỏi thăm sức khỏe cha mẹ được cô thực hành mỗi ngày.
Cả ngày ở trong nhà, điều hạnh phúc nhất của hai cô gái là xuống cầu thang để nhận thực phẩm đặt từ trên mạng, bởi được xúc tiếp với người khác.
Gần đây khi dịch bệnh lắng xuống, họ mới dám ra ban công tắm nắng và hít thở không khí trong lành. "thời gian đó chúng tôi cảm thấy rất hạnh phúc", Thanh Thanh nói.
Trước đây sống một mình, Thanh Thanh chủ yếu gọi đồ ăn trên mạng hoặc dùng đồ ăn nhanh. Bữa ăn tại gia của cô chỉ là mì ăn liền hoặc bánh bao đông lạnh được hấp lên. Thế nhưng mọi việc thay đổi khi dịch bệnh bùng phát, đêm giao thừa năm nay bữa tối của cô gái là một gói mì ăn liền vì không mua nổi thực phẩm.
Vì mẹ luôn hỏi con gái ăn gì qua điện thoại, Thanh Thanh bắt đầu thử nấu ăn. Những lần đầu, dầu văng vào tay khiến cô sợ hãi. ngày nay cô có thể rán trứng, xào rau và nấu chín cà chua rất thạo, không sợ bất kỳ thứ gì bắn lên tay nữa.
Còn với Vân Vân, thời kì đầu chỉ quẩn trong bốn bức tường khiến cô muốn phát điên. Trong tháng trước nhất, cô gái này chỉ biết ăn và ngủ. Nhìn thấy tin xấu về dịch bệnh trên mạng từng lớp, cô tức thì san sẻ với bạn bè. "Nếu người nói chuyện không có quan điểm giống mình, tôi sẽ hết sức tức giận", cô nói.
Nhưng từ khi Thanh Thanh vào bếp, Vân Vân tự động mang chén bát đi rửa. Ngoài việc xem phim truyền hình mỗi ngày, cô còn tập yoga. Cô gái 30 tuổi san sớt, có nhiều việc để làm cũng khiến ý thức tích cực lên nhiều, hiện cô không còn lên mạng để chia sẻ những thông báo xấu nữa.
Rồi cả hai bắt đầu thử làm bánh bao, mặc dù bánh hấp lên bị nứt nhưng chúng có vị rất ngon, Vân Vân đánh giá.
Với bánh ngọt, lần đầu dù cầm cố khuấy bột với máy đánh trứng trong hai giờ nhưng cô vẫn phải bỏ cuộc. Tuy nhiên tình hình cải thiện dần ở những lần sau.
"Gần hai tháng qua có cảm giác Thanh Thanh dành cả thế cuộc để làm bánh, còn tôi cũng dành từng đó thời kì để rửa bát", Vân Vân cười nói.
Hai tháng cách ly trong nhà, số tiền mà hai cô gái chi cho việc ăn uống, thuê nhà đã lên tới gần 50.000 tệ (khoảng 165 triệu đồng), dù gần một tháng nay, giá cả cũng đã giảm đi nhiều. Gần đây họ được một số tổ chức từ thiện hỗ trợ rau xanh và mì ăn liền. Khi đến nơi cấp phát, họ gặp được 6-7 tự nguyện viên.
"Đây là lần đầu tôi được nhìn thấy nhiều người trong hai tháng nay. đích thực tôi rất muốn đến những nơi đông người" Thanh Thanh xúc động nói trong một buổi phỏng vấn ngày 17/3 của đài truyền hình Vũ Hán.
Còn Vân Vân cho hay, cuối tháng 4 giao kèo thuê cửa hàng sẽ hết hạn. Tuy vậy cô chưa gấp quyết định thuê tiếp hay không bởi đợi kinh tế hồi phục sau Covid-19.
"Trước đây tôi chẳng thể ở nổi trong nhà một ngày thì giờ đã học được cách trấn tĩnh để đối mặt với việc 4 tháng thậm chí nửa năm sống mà không có thu nhập", cô nói.
Còn với Thanh Thanh, việc đọc sách, học tiếng Anh hàng ngày qua các vận dụng trực tuyến cũng khiến cô cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn. "Giờ tôi thất nghiệp, không có thu nhập nhưng lại không hề hoảng loạn. Biết cách trấn tĩnh tinh thần dù trong tình cảnh nà điều tôi học được sau khi bị cách ly ở Vũ Hán".
Vy Trang
(Theo
chinanews
)