Ở cái tuổi 40 tôi vẫn là người đàn bà chưa chồng. Từ lâu tôi đã như chiếc gai chưa nhổ được trong mắt gia đình. Biết bao lần tôi đã phải nghe những lời mắng chửi vô cớ của bác mẹ . Nhiều lúc nghĩ tủi tôi đã tự nhủ sẽ lấy đại một người cho xong.
Một hôm có người quen làm mai cho một chàng trai ít hơn vài tuổi, đã thế đến lúc ngồi uống nước tôi mới biết anh ấy là người khiếm thính. Thấy vậy tôi đã dứt khoát đứng lên từ chối, cuộc thế tôi thà ở vậy còn hơn lấy chồng câm như thế. thế mà bố tôi lại quát ầm ĩ và nói: "Nếu lần này mày còn kén chọn không đồng ý, tao sẽ đuổi khỏi nhà". Mẹ tôi thì hết lời khuyên răn chỉ mong tôi gật đầu.
nản, tôi đã phó mặc tuốt luốt và đồng ý để cha mẹ vừa lòng. Tôi luôn nghĩ cưới xong nếu không chịu được tôi sẽ bỏ đi hoặc về nhà, dẫu sao tôi không còn mang tiếng là gái ế . Sau một tháng gặp nhau tôi đã đồng ý lấy anh.
Cuộc sống vợ chồng không có sự giao tiếp nhưng bù lại mẹ chồng tôi lại biết điều và thương con dâu. Bà chỉ dẫn tôi cách trò chuyện với chồng bằng cử chỉ, điệu bộ. Tôi dần thấy thương và cảm mến người chồng câm điếc bên cạnh mình. Có lần chính anh đã làm tặng tôi bó huê hồng bằng vải.
Biết bao lần tôi đã khóc và ăn năn về quyết định lấy chồng của mình. Tôi hận bố mẹ và cách họ ép uổng tôi. Trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ cưới nhau một thời gian sẽ tìm cách bỏ đi hoặc về nhà, thế mà sống với người chồng câm một thời kì tôi lại có cảm giác rét mướt, bình yên.
bữa nay, cầm que thử thai hai vạch đỏ chót trên tay tôi thấy hoang mang không biết nên vui hay buồn nữa. Đứa con có thể là sợi dây gắn kết giữa tôi và chồng, nhưng nếu sinh đứa trẻ này ra thế cục tôi có thể sẽ mờ ám hơn nữa.
Tôi chưa thông báo tin này với ai, cả ngày tôi cứ suy nghĩ mãi chuyện đứa con. Tôi sợ đứa trẻ này sinh ra sẽ có cuộc sống thiệt thòi như bố nó. Và nếu sinh con thì vững chắc thế cục tôi sẽ phải gắn bó lâu dài với người chồng này. Tôi biết tính sao giờ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét