"Anh hứa sẽ lo cho em một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy! Em có thể chịu khổ nhưng khăng khăng không để em phải bận tâm điều gì!" - Ngày cưới, Thành đã nỉ non với tôi điều ấy. Anh còn phát biểu dài khiến toàn bộ quan khách ở đó cũng rưng rưng theo. Tôi nghĩ, mình thật tốt số khi lấy được người như anh!
Trước kia, nhiều bạn bè dị nghị rằng anh lấy tôi vì giàu có, vì được bố mẹ vợ mua cho cả căn chung cư, nhưng tôi chẳng mấy bận lòng. Dựa vào những gì anh làm vì tôi, tôi có thể khẳng định đó chính là chân ái! Quan trọng bản thân mình thấy thế nào, người ngoài kia đâu biết gì mà phán xét. Và rồi chúng tôi cũng có cái kết đẹp sau 3 năm trời yêu nhau trong sóng gió.
Sau khi về chung sống, Thành thật sự rất quan tâm và yêu chiều tôi. Hai vợ chồng ở trong căn chung cư nhỏ nhưng rất ấm êm. Mỗi ngày tan làm, anh đều về nhà ngay lập tức, cùng tôi đun nấu, quét dọn. Tối đến, hai vợ chồng thắp một tẹo nến thơm, mở bản nhạc nhẹ và thưởng thức ly trà. Thi thoảng, chúng tôi sẽ ra ngoài ăn tối hoặc đi cà phê, gặp gỡ hội bạn. Cuộc sống tuy không tiêu tiền như nước như trước nhưng tôi thấy thật sự thanh thoả và hạnh phúc.
Tuy nhiên, dạo này Thành thấy tôi hay ngẩn người mỗi lúc đi qua mấy trọng điểm thương mại, anh hơi bối rối hỏi: "Vợ thích mua cái áo khoác đó lắm đúng không?"
Tôi sợ anh không có tiền, liền chối: "Làm gì có, thích thường ngày à. Cái này thực ra là mẫu từ năm ngoái, chẳng qua năm nay ra thêm màu này thôi, em có 1 cái tương tự vậy rồi."
Thành hơi đăm chiêu. Tôi sợ anh nghĩ suy nên vẫn thế bảo: "Anh à, anh đừng nghĩ nhiều. Anh vẫn đang cầm mà, làm giàu là chuyện của cả đời, em đợi anh được mà. Mà dù anh không giàu thì em cũng thấy không sao hết, em vẫn làm ra tiền mà!"
Thành chỉ vuốt tóc tôi, cười nhạt. Có lẽ anh vẫn có chút áy náy khi để 1 cô tiểu thư như tôi chịu khổ (so với khi ở cùng cha mẹ), sống thiếu thốn.
Sau đó 1 thời gian, tôi chợt nhận thấy Thành có gì khác khác. trước tiên, anh thẳng băng đi làm về muộn hơn. Mỗi buổi chiều, khi tôi đang hí hửng lướt facebook, báo mạng để lấy ý tưởng xem tối nay ăn gì thì thấy anh nhắn tin báo: "Tối nay anh tăng ca nhé vợ, anh ăn tối ở công ty luôn, có khi 8 - 9h mới về đó!"
Tôi hơi thất vọng nhưng cũng chẳng biết nói gì, đành vâng dạ cho anh khỏi lo. Tôi có hỏi vì sao bỗng nhiên tăng ca thì Thành giải thích rằng sắp Tết, công việc nhiều. Chưa kể, anh nỉ non: "Anh trưởng phòng sắp nghỉ đó vợ, anh và 2 người nữa là ứng cử viên sáng giá cho vị trí này. Anh phải cố nhiều hơn nữa."
Tôi thấy cũng hợp lý, gật đầu lia lịa, dặn dò chồng làm việc nhưng vẫn phải gìn giữ sức khỏe.
Tuy nhiên, một buổi tối vừa rồi, Thành báo tăng ca nên tôi cũng chán ở nhà 1 mình, hẹn hội bạn đi cà phê. Tôi vốn báo chồng 11h mới về, nhưng cô bạn thân bị gọi về vì con khóc, tôi nản phi xe về.
Vừa tới cửa, thấy giày Thành ở giá tôi đã hí hửng, tính tới bịt mắt anh tạo bất thần. Nhưng không ngờ chính tôi mới bị bất ngờ vì những điều anh nói trong điện thoại...
"Không sao, hôm nay chị vui là được. Tối mai chị muốn đi ăn ở đâu?"
...
"Tuần sau hả? Được, chị muốn đi du lịch đâu cũng được nhưng phải báo trước em còn sắp đặt nhé. Vì nói là đi gấp Nhi không tin cho lắm."
...
"Ha ha, được rồi, chị yên tâm, em sẽ chiều chị tới bến."
Cuộc hội thoại còn kha khá nữa nhưng tôi choáng váng nên bỏ ra ngoài. Chẳng phải chỉ vậy là cũng đủ hiểu rồi sao? Anh đang bồ bịch! Và với người đàn bà lớn tuổi hơn, có vẻ là sếp của anh nữa nên mới có quyền quyết định anh đi làm ở tại công ty hay công tác chứ.
Tôi ôm mặt khóc nức nở và không dám đối diện sự thật. Tôi nghĩ Thành yêu tôi là thật, nhưng anh bồ bịch cũng là thật. Có thể anh muốn thăng tiến, kiếm nhiều tiền bạc để chăm nom, lo cho tôi chu đáo nhưng tôi vẫn chẳng thể ưng ý được...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét