Chào mọi người,
Tôi và vợ vừa dành dụm, vay mượn mua được căn chung cư hơn tỷ. Ở trọ mãi ngán thật, nghĩ đến có nhà cửa ổn định vợ chồng tôi đều vui mừng hết sức. Đáng nhẽ lúc này gia đình tôi đã được ấm cúng trong nhà mới, thế mà chuyện hiện giờ lại tanh bành hết cả.
Đầu đuôi câu chuyện là thế này. cha mẹ tôi có mỗi tôi là con trai thôi, chị gái đã hôn phối về nhà chồng rồi. Tôi và vợ sống chung với ông bà được hơn 1 năm thì chúng tôi bị ông bà đuổi ra thuê trọ ở riêng. Chung quy cũng bởi mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu . Mẹ tôi muốn các con nộp hết lương cho bà, chi tiêu hàng ngày bà sẽ đi chợ sắm sửa, cần gì nữa thì bảo rồi bà đưa thêm tiền. Đơn giản, nhẹ đầu thế nhưng vợ tôi không nghe, cương quyết phải tự mình cầm tiền.
Rồi đủ thứ vụn vặt trong nhà nữa, vợ không nghe lời mẹ, hai người liên tục gây ồn ào nhà cửa. chung cuộc mẹ tôi ghét quá "tống cổ" chúng tôi đi thuê trọ để "trắng mắt" ra. Vợ tôi ngay tối đó lại rủ tôi đến nhà hàng ăn mừng! Thật sự không thể hiểu nổi nghĩ suy của phụ nữ !
Qua mấy năm cố "cày cuốc" và chắt bóp, chúng tôi cũng tích góp được một khoản. vay mượn thêm, tôi và vợ quyết định tậu nhà. Ngày làm lễ nhập trạch, chúng tôi có làm vài mâm cơm mời anh em, bạn bè thân thiết và bác mẹ hai bên tới chung vui. Tàn tiệc, mẹ tôi bỗng gọi vợ chồng tôi đến, bảo đưa cho bà 1 chiếc chìa khóa nhà, rảnh bà sẽ sang đun nấu, dọn dẹp giúp cho!
Tôi nghe mà mừng rơn. Đứa con lớn nhà tôi đã lên 4, chúng tôi đang có kế hoạch sinh tiếp, được mẹ tôi viện trợ thế thì còn gì bằng. Tôi tức tốc đi lấy chìa khóa đưa cho mẹ. Nhưng vợ tôi đột ngột hét lên một tiếng đầy thịnh nộ rồi gằn từng tiếng: "Em không đồng ý!".
Nghe vậy tôi đâm bực. Tôi đã nhịn vợ từ hồi còn ở chung với cha mẹ, chiều theo cô ấy đủ chuyện. Lần này mẹ tôi yêu cầu như vậy là quá quắt ư? Bà rõ ràng chỉ có ý tốt muốn trợ giúp con cháu. Vợ tôi thì nói cô ấy không cần mẹ chồng giúp gì cả. Cô ấy muốn được riêng tây, tự do. Đưa cho bà chìa khóa, bà muốn tới lúc nào thì tới, làm gì trong nhà tôi thì làm, vậy khác gì như hồi ở chung?
Cô ấy còn trách rằng, sao đợt chúng tôi phải thuê trọ chật chội, tồi tàn thì chẳng thấy mẹ chồng bảo giúp. Lúc này thấy con cái có nhà mới lại tốt bụng thế? Nghe giọng đầy mỉa mai, hỗn hào của vợ, tôi không kìm được tát vợ một cái.
Thế là vợ tôi đùng đùng tuyên bố không ở nhà mới nữa, để nhà đấy cho thuê còn chúng tôi lại đấu ở trọ như trước! "Không còn nhà đỡ phải cãi nhau!", cô ấy nói như vậy. Mẹ tôi cũng giận điên người, mắng tôi xối xả rằng không biết dạy vợ. Tôi bị kẹp ở giữa khó xử hết sức. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
(quoc.tuan...@icloud.com)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét