Tôi với Trung thành thân xong vẫn phải đi thuê nhà ngoài Hà Nội, cuộc sống thật sự không mấy dư dả. Tuy nhiên, hai chúng tôi vẫn quyết bám trụ ngoài thủ đô thêm 1 thời kì để hoàn tất khóa học, cũng như tích cóp thêm chút tiền rồi mới về quê. Và cố nhiên, 2 vợ chồng quyết kế hoạch trong khoảng thời gian này. Đã nghèo, đã bận lại sinh con nữa thì "cạp đất mà ăn à?".
Song, cuộc sống hôn nhân lại không được màu hồng như tôi vẫn tưởng. Trung trước kia vốn lãng mạn là thế, nay đứng trước áp lực cơm áo gạo tiền lại trở thành cộc cằn. Đặc biệt mỗi lần cuối tháng tiêu xài thiếu hụt, mâm cơm đạm bạc, anh tức đỏ mặt, bảo: "Sống thế này thì sống làm gì, về quê!"
Sau đó, Trung bực bội bỏ ra ngoài ngồi hút thuốc. À, tôi phải đính chính 1 chút, 2 vợ chồng ngay khi nhận lương đã chuyển ngay 30 - 40% vào sổ hà tằn hà tiện chung rồi. Còn đâu, tôi sẽ giữ để trang trải tiền điện, nước, nhà, ăn uống, sinh hoạt...
Thế nên mới có chuyện cứ tới khoảng ngoài 20 hàng tháng, tôi lại bắt đầu căng não nghĩ xem tiêu pha thế nào. Lúc đó, thật sự tôi chỉ ước đừng có thêm 1 đám cỗ hay xe cộ hỏng gì!
Nhưng Trung lại không chịu hiểu cho vợ. Anh cứ thấy tôi cầm tiền, tới cuối tháng chẳng cần biết là vì sao nhưng cơm bớt món, tráng miệng bị cắt là tỏ ra hậm hực. Tôi có ngọt ngào giải thích, rồi khuyên nhủ anh cố ăn mà Trung vẫn rất miễn cưỡng. Tôi cảm giác anh nghi tôi mang tiền về cho gia đình ngoại vậy! oan khôn cùng!
Khoảng thời gian gần đây, thịt lợn tăng giá có nhẽ ai cũng biết. Thế nên tôi hạn chế mua nhất có thể vì vẫn cùng 30k như xưa mà chẳng mua được bao nhiêu, không đủ 1 đĩa cho 2 vợ chồng.
Nhưng thời buổi này cầm 40 - 50k đi chợ để nấu 1 bữa thì mua được mấy thứ? Tôi hết sức đau đầu mỗi lúc chiều về vì nghĩ tối nay ăn gì vừa ngon, vừa tằn tiện.
Hôm qua, tôi nhắn nhe bảo chồng: "Tối nay ăn thanh bạch 1 bữa nhé chồng, vợ hơi bận với cũng cuối tháng rồi, tiền hơi cạn hi hi."
Thế mà Trung chỉ "đã xem", không thèm giải đáp lại. Tôi thì vội, không chú ý gì và vẫn phấn khởi với menu 40k mà khôn xiết đa dạng: nộm dưa chuột, canh ngao rau mùng tơi, cà muối và trứng rán.
Tôi mô tả cũng khá bắt mắt, hí hửng gọi Trung từ giường ngủ xuống ăn thì anh chợt sầm mặt. Anh chẳng nói chẳng rằng, hất tung mâm cơm vợ kì công chuẩn bị.
Lúc này, anh mới gào lên:
- Cô đem tiền đi đâu hết mà làm mâm cơm như thế này? 1 chút thịt cũng không có, đi làm cả ngày về mỏi mệt nhìn bữa ăn đã chán. Sống khổ như thế này thì bỏ hết, về quê!
Tôi rưng rưng nước mắt khi thấy Trung vô cớ nổi nóng. Đã thế, anh còn phũ phàng gạt bỏ hết công sức của tôi. Sống thiếu thốn vì tương lai của cả 2 đứa chứ đâu phải riêng tôi, cớ sao Trung lại trách móc.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bất giác trở thành mạnh mẽ. Tôi tức giận vì hành động của chồng nên liền mở app chi tiêu trong gia đình giơ lên trước mặt Trung:
- Anh nhìn đi, nhìn từng khoản 1 đi. Tới 1k hành lá, 3k trà đá, 5k gửi xe tôi cũng ghi không sót đó! Anh nhìn xem tôi có dư đồng nào cho mẹ đẻ không mà anh nghi ngờ này kia?
hà tằn hà tiện 30 - 40% tổng lương hàng tháng rồi thì anh nghĩ còn dư dả để mà chi tiêu sao? Anh không thông cảm cho vợ thì chớ lại còn bày đặt nghi ngơ, lên lớp? Đấy, từ mai tôi để anh giữ thẻ ATM có tiền chung, tự lo việc đi chợ, đun nấu và hết thảy xài trong gia đình đi.
Nói xong, tôi bỏ điện thoại đó rồi bỏ vào giường nằm. Trung chắc có xem qua, 1 lúc lâu sau mới vào an ủi và xin lỗi tôi. Tôi vẫn giận lắm. Và đặc biệt, tôi còn thất vọng nhiều hơn bởi sự đổi thay khó ngờ khi thành thân của Trung...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét